Đêm.
Không đơn côi,
Và chưa bao giờ buồn tủi.
Nhưng vẫn cô đơn!
Ngày,
Đầy bão giông hay ngập nắng vàng,
Giữa lao xao rộn ràng phố thị,
Vẫn là em.
Cô đơn chạy trốn loài người!
Chạy khỏi ruộng vườn,
Trốn ban mai đi xuyên kẽ lá.
Thấy đàn kiến vẫn miệt mài,
Chở ngày sang đêm,
Chở niềm tin sang hy vọng,
Lung lay,
Những giọt sương đọng trên lá,
Rơi nghiêng.
Như niềm tin vỡ tan vào đất,
Vuốt ve lũ côn trùng.
Cất lên những tiếng thở dài ai oán,
Cho đêm.
LHA, 21/2/14