Quê hương trong tôi không có lũy tre làng,
Không có con thuyền êm ả lượn trên sông.
Tự hào gì khi liệt kê
có bao nhiêu xác con ngòai chiến trận?!
Vinh quang nào nhìn máu nhuộm đường đi?!
Quê hương trong tôi là tình yêu
máu thịt của ba mươi đời.
Tôi yêu người quê tôi cùng khổ,
Hàng ngày ăn thực phẩm độc hại, hít khói bụi ô nhiễm,
Mà vẫn vô cảm một cách lạc quan nhìn về phía trước,
Vẫn hiền hòa cam chịu đợi ngày mai.
Tôi yêu những ánh mắt nụ cười
Không có cái hồn nhiên mà tuổi thơ phải có.
Yêu lắm những người già tóc bạc vẫn dầm sương.
"Con Kênh Xanh Xanh" mỗi lần đi qua
là mỗi lần tôi nhịn thở.
Nước mắt lại nhạt nhòa...
Hình dung ngay bữa cơm gia đình
trong những mái lá ven kênh.
Chỉ một phút thôi xa khỏi đô - thành - phố - nội,
Là cái nghèo xơ xác bám theo tim!
Những thiếu niên chân đất đến trường,
Vui đuổi bắt chung đường công ten nơ, xe tải.
Hay vui cùng cái chết ít bất ngờ hơn
Trong mùa mưa lũ!
Có ai ngờ được sống trong kho gạo to thứ nhì thế giới,
Mà các em bữa đói bữa no?!
Tôi yêu lắm cái thua kém tồn tại của quê mình,
Đã dạy tôi nghe từng hơi thở, nhịp đập trái tim,
Đã cho tôi sức mạnh và niềm tin,
Rằng cơ hội chính là nguồn tài nguyên vô tận...
Khi mục đích của mình là Tổ Quốc đẹp tươi!
LƯƠNG HÒANG ANH,
11/12/2012