Hôm trên máy bay về VN mình ngồi ngoài bìa dãy giữa. Cạnh mình là cụ ông, ngoài bìa bên kia là cụ bà.
Cụ ông còn phong độ, cụ bà lưng đã còng có vẻ hơi lẫn. Mình hỏi cụ ông xem hai cụ được bao tuổi. Cụ bảo hai vợ chồng 82 tuổi. Cụ hỏi tôi mấy tuổi, làm gì... Thấy cụ bà cứ nhấp nhỏm muốn đi, cụ ông thì nắm tay cụ bà giữ bà ngồi yên. Bà ngồi 1 chân để ra trước mặt, một chân để hẳn đầu gối ra lối đi. Đến lúc cô tiếp viên đi ngang nhắc bà để chân vào, bà cứ để đấy. Ông nhắc bà để chân vào, bà bảo "tại ghế chật", ông làm thinh. Một lúc sau tiếp viên đấy đẩy xe phục vụ thức ăn đi qua lại khiển trách:
- Bà vui lòng cho chân vào chỗ ngồi, để vậy xe đi qua nguy hiểm quá - Cô nói giọng khó chịu.
- Người ta khiển trách kìa. Bà cho chân vào đi! Giơ cái đầu gối ra ngoài xe đụng vào. (Ông nói giọng năn nỉ bà, xong quay sang nhìn tôi lắc đầu ra vẻ bất lực: cháu nói giúp ông cái, bà lẫn rồi.)
- Zời đánh tránh bữa ăn, chân tôi để đâu kệ tôi. Bà trả lời và bắt đầu ăn.
Tôi gọi cô tiếp viên khác đến nhờ:
- Em nhấc chân bà cụ để vào trong giúp chị, bà ko tự nhấc được.
Cô bé nghiêm túc thực hiện. Bà cụ để yên và quay sang nhìn tôi không nói gì (chắc thấy tôi người lạ ko biết có dễ bắt nạt như ông không). Tôi nghiêm. Đến lúc máy bay giảm độ cao chuẩn bị hạ cámh, bà lại nhấp nhỏm đòi đi. Ông không giữ bà được đành đứng dậy dắt bà đi một vòng. Xong quay lại ngồi chưa đầy 2 phút bà lại đòi đi. Ông lại lắc đầu bất lực:
- Mấy phút nữa tới rồi! Bà ngồi yên đi, máy bay đang hạ cánh mà đi đâu!
- Tôi muốn đi ra kia, việc gì đến ông mà nói suốt!
Lần này máy bay chuẩn bị hạ cánh, tôi quay sang nói:
- Ông cứ cài dây an toàn giúp bà đi, máy bay mà thắng bà lao tới ngã đấy!
Ông quay sang bên cài dây an toàn cho bà, bà nhìn tôi lườm lườm. Tôi vẫn nghiêm. Ông bảo tôi, bà lẫn rồi! Tôi cười đáp lại thông cảm, "dạ cháu mà sống tới tuổi ông bà ko biết còn ngồi máy bay như bà được không". Ông mỉm cười sau câu nói của tôi trong khi bàn tay trái của ông vẫn nắm chặt cánh tay phải của bà trong lúc máy bay hạ cánh. Xong ông dặn dò bà ngồi yên đợi mọi người ra hết sẽ có tiếp viên đến đưa ông bà ra xe lăn. Bà vẫn nói lầm bầm gì đấy mà ông coi như không nghe thấy...
Tôi đi ra khỏi máy bay mà vẫn nhớ nụ cười hiền hòa, ánh mắt bao dung cụ ông nhìn cụ bà. Mặc dù cụ bà rất "chướng" do đầu óc không còn minh mẫn như ông, nhưng ông vẫn luôn nhẹ nhàng từ tốn và cố gắng chiều bà. Vào thời các cụ lấy nhau, hiếm khi vì chọn được người cụ yêu thương, đa số cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Nhưng chắc chắn cụ đã học được cách yêu thương người đã chọn, để có thể nắm tay nhau đến cuối cuộc đời.
... Trước giờ tôi luôn chọn người tôi yêu thương, nhưng nay tôi thấy học cách yêu thương người mình đã chọn mới quan trọng và khó hơn rất nhiều!
LHA, 10/4/2014