Ai cũng thích hàng hiệu cao cấp. Đơn giản vì hàng hiệu là những sản phẩm đã trải qua quá trình chứng minh giá trị sử dụng, chất lượng và tính thẩm mỹ cao. Nhưng không phải cứ mang hết những giá trị đó lên người là bản thân giá trị chủ sở hữu gia tăng. Người sử dụng hàng hiệu để có thể đạt giá trị gia tăng cũng phải trải qua quá trình để hình thành khả năng đó. Nếu không thì… tiền mất tật mang!
Có cô hoa hậu Việt Nam mặc đồ hiệu ra nước ngoài, đi ngang máy an ninh của các cửa hàng thời trang kêu inh ỏi… Hóa ra cô mua đồ hiệu ăn cắp bán trong Sài Gòn Square hoặc những shop bán hàng ăn cắp sách tay về VN, nên chưa được xóa từ trong thẻ từ mà nhà sản xuất cài trong mỗi sản phẩm hàng hiệu. Thẻ từ này sẽ được xóa khi người mua trả tiền lúc đưa qua máy tính tiền tại cửa hàng nơi bán. Vì vậy, tất cả hàng hiệu được mang ra khỏi hệ thống cửa hàng chính thức của nhà sản xuất mà chưa trả tiền, thì đi đến đâu cũng sẽ làm cho hệ thống an ninh báo động “có đồ ăn cắp”! Nhưng nói thế không có nghĩa cứ mua hàng hiệu bán ở những cửa hàng không chính thức ấy nếu mà đi qua máy không kêu là ổn, vì hàng giả thì máy cũng không phát hiện được. Nên tốt nhất đã muốn dùng hàng hiệu, thì phải đến cửa hàng của chính hãng, và trả tiền đúng giá trị mà bạn muốn có.
Nhiều diễn viên, người mẫu nổi tiếng mặc quần áo ăn cắp mẫu mã của những hiệu nổi tiếng trên thế giới, mà rất “ngây ngô” hãnh diện hy vọng công chúng sẽ “tưởng nhầm” mình mặc hàng hiệu. Xin thưa, tất cả những nhà thiết kế nổi tiếng ấy họ sẵn sàng trình diễn mẫu thiết kế mà không sợ bị làm giả, vì người ta biết không giả được. Họ thiết kế mẫu mới từ khâu thiết kế nguyên liệu, chứ không phải họ chỉ vẽ ra cái mẫu rồi mới đi tìm vải ngoài chợ về may theo mẫu. Ví dụ cái áo len trong bộ sưu tập vừa ra của Polo được thiết kế từ khâu dệt kim tại nhà máy của Polo, thì họ sẽ dệt ra luôn hình cái áo, và không hề có đường may ráp hai thân trước sau tại vai; hay những chiếc váy bướm đính pha lê lấp lánh của Versace họ thiết kế con bướm từ lúc dệt vải và đính đá lên con bướm đã được dệt… không phải may cái áo xong mới ngồi vẽ con bướm, rồi mua đá đính lên. Các hãng thời trang hàng hiệu là một nền công nghiệp thời trang có doanh thu khổng lồ, họ có dây chuyền sản xuất chuyên nghiệp từ khâu ý tưởng thiết kế nguyên vật liệu. Nếu muốn giả thì phải đầu tư một dây chuyền như vậy để giả, thì mới mong được “tưởng lầm”!
Về màu sắc độc quyền của hàng hiệu, họ luôn nghiên cứu ra màu sắc độc quyền, nhìn đơn giản nhã nhặn nhưng không dễ bắt chước. Có một cô tín đồ hàng hiệu của Việt Nam khoe một loạt túi Hermes toàn màu căn bản như của trẻ mầm non, xanh 100% - đỏ 100%, vàng 100%..., mà tôi không thể tìm ra trong lịch sử bảng màu của Hermes. Đã bỏ bạc tỷ mua hàng hiệu, nên bỏ vài phút vào google tìm cho cẩn thận các bộ sưu tập họ đang phân phối trên thị trường, để tránh mua nhầm hàng giả!
Hàng hiệu được sản suất để sử dụng theo mùa. Đã dùng hàng hiệu, mà không biết cái nào dùng vào mùa nào thì sẽ rất dễ trở nên lố bịch. Trời nóng 40 độ C mà mặc bộ sưu tập thu đông của năm trước, thì không ai nghĩ mình bỏ tiền mua đồ hiệu. Và màu sắc cũng sử dụng theo mùa. Không phải cứ có một sản phẩm hàng hiệu đắt tiền để “máng” lên người là được đánh giá cao. Vì dùng hàng hiệu là một văn hóa cần có nền tảng.
Nhất là khi muốn sử dụng hàng hiệu để phô trương, thì càng phải học văn hóa hàng hiệu. Vì tầng lớp sử dụng hàng hiệu như một phong cách sống, thì họ rất cập nhật. Có những khu dân cư “hàng hiệu” mà người ta bỏ đi những sản phẩm thời trang hàng hiệu đắt tiền, còn rất mới, chỉ vì nó đã qua mùa. Những sản phẩm này được giặt ủi, gói cẩn thận để ở một nơi quy định trong vùng để những người có nhu cầu có thể đến lấy về dùng như một hoạt động từ thiện. Như vậy ai đó mặc trên người những sản phẩm hàng hiệu đã lỗi mùa để phô trương hay xe xua với giới “thượng lưu”, thì không chừng gặp người vừa mang những sản phẩm hàng hiệu lỗi mùa đấy bỏ vào thùng từ thiện.
Chưa kể mặc hàng hiệu mua đắt tiền mà không biết mình đang mặc đồ giả hay thật, vì bản thân người mặc không phân biệt được. Đây là điều dễ hiểu vì ở những xã hội phát triển, giai cấp dùng hàng hiệu họ đã trải qua một quá trình trải nghiệm và thẩm thấu, trong khi điều kiện VN chúng ta với thời gian hội nhập chưa bằng thời gian bảo hành… một chiếc nệm Kim Đan!
Những người có khả năng tài chính để dùng hàng hiệu ở các nước phát triển, hầu hết là người có khả năng làm ra tiền và sử dụng tiền mồ hôi nước mắt… Nên họ có phẩm chất của giai cấp hàng hiệu. Nếu xuất hiện trong chuyến từ thiện, hay một nơi mà xung quanh họ toàn những người lao động vất vã để mưu sinh, thì họ sẽ biết chọn một bộ cách đơn giản và khiêm tốn nhất, để tỏ lòng tôn trọng những người xung quanh, và không cứa sâu thêm vết thương cơm áo gạo tiền của đồng loại. Khi tỷ phú Chuck Fanny (chủ của hệ thống siêu thị miễn thuế DFS trên toàn cầu) đến Việt Nam thăm người nhân viên của ông, hai ông bà mặc áo thun có tay có cổ và quần kaki mà ngồi ăn nguyên buổi tối người đối diện không thể tìm bất cứ logo nhãn hiệu nào của trang phục, và kiểu dáng cũng là kiểu bình thường phổ biến nhất… để cho nhân viên có thể mở lòng với chủ!
Vậy mà ở VN, cái đất nước mà 80 triệu dân vẫn sống bằng viện trợ từ thiện của thế giới, lại có những người lên báo khoe mình toàn mặc quần áo đắt tiền như ngôi sao số 1 của đất nước mà dân mình ngửa tay xin viện trợ, khoe vợ chồng mình sử dụng cùng 1 lúc sáu chiếc xe hơi, trong điều kiện hạ tầng mà dân chúng xếp lớp nhích từng centimet xe máy để hit khói bụi ô nhiễm và trẻ con xay xẩm mặt mày vì 2 tiếng kẹt xe mỗi ngày đến trường… Nếu sử dụng hàng hiệu chỉ để cứa cho sâu những vết thương cơm áo gạo tiền của đồng loại, thì tội nghiệp “hàng hiệu” quá!
Nhiều người sử dụng hàng hiệu không vì thích phô trương, mà vì thú vui sưu tập. Đây lại là vấn đề cần văn hóa nền tảng và hiểu biết gấp trăm lần những người sử dụng hàng hiệu như một phong cách sống. Tất cả nhãn hiệu nổi tiếng xa xỉ đều có những bộ sưu tập giới hạn (limited edittion) để phục vụ cho “giai cấp” sưu tập này. Người sưu tập luôn mua những sản phẩm trong bộ limited edition mà họ thích, để phục vụ niềm đam mê riêng của họ. Sản phẩm trong bộ sưu tập là đều có kí hiệu riêng và có lịch sử riêng của nó. Quần áo trong “bộ sưu tập” của nhãn nào, chỉ sản xuất 1 mẫu thiết kế cho đích danh 1 người nào đó. Những cái sản xuất hàng loạt không nằm trong bộ sưu tập. Phụ kiện cũng vậy, số lượng sản xuất có hạn được nhắm vào đối tượng nhà sưu tập nhất định. Còn lại các sản phẩm hàng hiệu bán đại trà, có tiền là vào shop mua được, thì chỉ là sản phẩm để sử dụng hàng ngày, không phải hàng để sưu tập. Và ai đó khi muốn khoe tôi có bộ sưu tập hàng hiệu, thì phải xem lại trong đống đồ hiệu đắt tiền mà mình mua, có được cái nào là sản phẩm trong bộ sưu tập giới hạn của các nhãn hàng không? Hay chỉ là đồ giảm giá bán đầy trên thị trường? Lưu ý, hàng “sưu tập” là hàng càng cũ giá trị càng tăng!
Nếu một người đã có đủ nền tảng văn hóa để dùng hàng hiệu đúng nơi – đúng phong cách – đúng chức năng; có đủ khả năng tài chính và đủ tự trọng để sẳn sàng trả tiền cho sản phẩm hàng hiệu có giá trị cao như mình muốn, thì tôi nghĩ người đó có thể tự quyết định sử dụng bất kì sản phẩm nào để đạt giá trị gia tăng cho bản thân, mà không cần thiết phải là hàng hiệu đắt tiền.

Lương Hoàng Anh
5/2011