Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2015

Phụ Nữ Ngòai Bốn Mươi

Là phụ nữ ngòai Bốn Mươi tôi đã có con cái ngoan ngõan, có công việc mình yêu thích để làm, có nguồn thu độc lập đảm bảo nhu cầu sinh họat, có kiến thức, có trải nghiệm, có lòng từ bi, và có con đường tôi đã chọn. Tôi thấy hạnh phúc với chính bản thân mình, và tự hào với những gì mình đã làm, đã sống.

Tất cả những gì tôi có là do chính tôi tạo ra và chịu trách nhiệm với nó, không vì lý do tôi đã dành tuổi xuân để yêu đương chung sống với ai đó mà chia tay tôi lấy đi tài sản của họ và nghĩ họ phải có trách nhiệm đó, kể cả trách nhiệm nuôi con. Đơn giản vì tôi biết, nếu tôi không muốn thì chả ai bắt tôi sinh con cho họ được. Nói cho công bằng thì trả giá trước hay sau một cuộc tình cũng là bản chất của nghề làm đĩ cả.

Tôi cũng chả hằn học khi thành tựu trong kinh doanh tôi tạo ra, một ngày kia những người làm thuê cho bộ máy tôi tạo ra đấy, họ quên mất vị trí và năng lực của họ và họ muốn chiếm đọat thành quả đấy. Đơn giản là tôi đã hạnh phúc trên con đường sáng tạo ra nó, và điều đó có ý nghĩa với tôi hơn những đồng tiền nó mang lại. Thành tựu của tôi sẽ là bất hạnh cho người chiếm được nó mà không đủ năng lực tạo ra nó. Tham thì chết chứ bệnh tật gì.

Còn tình yêu ư? Tình yêu cũng trưởng thành và độc lập hơn với trải nghiệm. Tình yêu ở tuổi này là sự vẹn tòan viên mãn. Tôi cũng chả vì cái gì để phải thỏa hiệp cả. Nếu người yêu làm cho tôi thấy tình yêu của tôi được trân trọng xứng đáng thì tôi giữ, không thì tôi buông.

Là phụ nữ ngòai bốn mươi, tôi thấy chả có cái gì là quá quan trọng nữa. Tôi đã đi, và đã đến!

(LHA's Love Bible)