Trời sinh ra phụ nữ nói chung chân yếu tay mềm, sức khỏe không thuận lợi như nam giới, quỹ thời gian ngắn hơn... nên việc các nàng phải chọn một người đàn ông có năng lực chăm lo cho nàng là điều chính đáng. Và khi nhu cầu chỉ cần thế thì thượng đế sẽ lấy lại năng lực chăm lo cho người khác có nhu cầu. Vì Nhận là hạnh phúc của người muốn nhận, thì Cho cũng là hạnh phúc của người có để cho. Thượng Đế anh minh lắm, ngài ban cho mỗi người một định mệnh tùy theo ước mơ của họ. Có người thấy việc được chồng nuôi chả phải lo lắng gì cả ngày ăn ngon mặc đẹp đi ra đi vào đấy là hạnh phúc. Có người thấy cả đời đầu bù tóc rối trong phòng thí nghiệm đếm vi khuẩn là hạnh phúc, chả cần ai lo cũng chả muốn lo cho ai. Còn hạnh phúc của mình là được sống mỗi ngày có ích cho những người xung quanh.
Mình có thể loay hoay cả ngày giúp đỡ các bệnh nhân ung thư chả quen biết gì, chả ai trả công xu nào, tối về chả nhớ ai ra ai họ tên gì, nhưng mình thấy thật hạnh phúc. Mình có thể di chuyển mấy ngày trời lên rừng xuống biển đem lương thực, thuốc men, và bác sĩ đến cho người dân khó khăn nghèo đói, chả ai bắt nhưng mình thấy hạnh phúc. Phần lớn thu nhập của mình dành cho các chuyến đi từ thiện, mặc dù một người mẹ đơn thân gầy yếu tự nuôi 3 đứa con ăn học như mình không cần phải có trách nhiệm đó. Với trình độ Master kế toán tài chính có 18 năm kinh nghiệm ngân hàng như mình thì thừa khả năng lách thuế trong bất cứ hoạt động kinh doanh nào, nhưng mình luôn đóng thuế đàng hoàng cho từng đồng doanh thu của mình, vì mình cảm thấy tự hào khi làm được điều đó...
Túm quần lợi, với mục đích sống như vậy thì mình cần Thượng Đế ban cho năng lực để làm được tất cả điều đó một cách dễ dàng hiệu quả, hơn là nhu cầu có ai đó nuôi mình thừa mứa hay làm tất cả điều đó cho mình - zậy thì hớt zui :-)
Nói để hiểu được tại sao năng lực tài chính không phải là cái mình quan tâm khi quyết định yêu một ai đó, vì mình có đủ rồi. Và mình muốn tìm thấy những năng lực mình thiếu ở người bạn đời. Mình đã yêu rất nhiều những người đàn ông không làm ra nhiều tiền, nhưng đã mang đến cho mình thứ mà mình có tiền cũng không mua được. Ví dụ như nhạc sỹ Trịnh Công Sơn, như diễn viên Huy Khánh và một cơ số giáo sư bác sỹ, chính khách... chưa bị lộ ;-)
Cũng có nghĩa là, để thu hút mình thì rất là đơn giản, đàn ông chỉ cần uyên bác một lãnh vực gì đó mà mình không biết thì mình bị thu hút tức thì, cao to đẹp trai nữa yêu luôn. Cũng có nghĩa là áp lực nâng cao chuyên môn và phát triển tri thức của người đấy là rất cao, vì khi không còn gì mình chưa biết nữa vì nghe đi nghe lại mãi một nội dung thì cũng chả còn thu hút nữa. Và dĩ nhiên là áp lực cạnh tranh cũng cao vì còn rất nhiều lãnh vực mình chưa biết. Đấy, rất dễ mà cũng rất khó!
Thế yêu là cứ phải cuốn hút mãi à? Trả lời là không. Tình yêu bền vững cần cảm thấy bình yên khi im lặng bên nhau, im lặng hy sinh cho nhau, im lặng để lắng nghe nhu cầu của trái tim, để hiểu và cùng nhau đối mặt với khó khăn cuộc sống. Để có thể im lặng cùng nhau, người ta cần có nhân cách lớn. Những thành tựu to lớn cũng hình thành từ lặng lẽ đấy thôi. Những thứ bạn thấy cứ loi nhoi trên bề mặt thường chỉ là những con dòi.
Như vậy đó, mình sống rất bản năng theo nhu cầu của trái tim. Mình không biết chọn người đàn ông giá trị cao hay đảm bảo an toàn cho cuộc sống để làm chồng. Mình say mê tài năng và quý trọng nhân cách lớn. Thu hút mình thì dễ mà không có đủ nhân cách cho mình kính trọng thì khó mà đồng hành mãi được. Mà nhân cách là cái phải rèn luyện hàng ngày trong cuộc sống. Người bạn đời của mình sẽ ngày càng già nua xấu xí, mọi tài năng cũng ngày càng lu mờ theo tuổi tác, nhưng nhất định nhân cách phải ngày càng tỏa sáng.
... nên 42 tuổi đầu chưa tìm được ý trung nhơn có gì phải ngạc nhiên đâu?!
LHA'S

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.