Khác xa thời con gái.
Nông nổi vụng về,
Tưởng mình là công chúa của vườn yêu.
Nhất nhất mỗi phút giây,
Người ấy phải vì mình,
Phải nhẹ nhàng mà hùng dũng,
Phải chung thủy mà hào hoa,
Phải rất gần mình mà xa tất cả...
Phải rất nhiều thứ như mơ, như thơ, mà không được lơ ngơ!
Đàn Bà Yêu
Vẫn vụng dại ngọt ngào.
Nhưng êm đềm hơn vì đã qua giông bão.
Biết sẻ chia, bao dung, nồng nàn mà hư ảo,
Như thứ rượu ngon tinh tế ủ bằng gỗ Sồi cổ thụ ngàn năm.
Chẳng cần đúng, chẳng cần hay.
Cũng không mặc nhiên mình là người duy nhất.
Nàng biết giữ cho mình ngọn lửa cháy trong tim.
Biết đốt xác thân đến tận cùng hoan lạc,
Nhưng cũng biết làm ngọn đuốc nhỏ nhoi soi sáng lối ai về.
Đàn Bà Yêu
Nồng nàn và hư ảo.
Khách Giang Hồ
Tưởng tỉnh mà say!
Lương Hoàng Anh, 28/1/17.
#LHALOVEBIBLE
