Em tự do bay bổng,
Trong thế giới của anh.
Qua êm đềm hay giông bão.
Em vẫn một mình.
Như cây thông thẳng đứng,
Vi vu cười, vi vu khóc, vi vu reo.
Trước những hẹn hò tuổi trẻ,
Những ái ân nồng nàn nông nổi,
Những duyên nợ ngọt ngào lẫn đắng cay.
Anh vẫn trầm vẫn ấm, vẫn bao la.
Anh cho em làm người đàn bà tự do bay bổng.
Để em ra đi như em muốn,
Và trở về khi em cần.
Hỡi mặt đất mênh mông rộng khắp,
Luôn chỉ có điểm bắt đầu.
Đến khi nào em đi đến giới hạn của tự do,
Em có tìm được trái tim mình ở đó?
Những nỗi đau có dồn lên rạn vỡ?
Mặt đất có ôm vào tình yêu dang dở?
Để em tìm thấy trái tim mình,
Được ngủ yên bình
Trong thế giới của anh.
LHA, 30/6/2014